Đọc Truyện Sex - Người Mẹ Chu Đáo
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10841
Chia sẻ:
- Anh... Anh... Anh thực tình rất yêu em... Anh... Anh nghĩ chuyện này cũng không đến nỗi gì nghiêm trọng vì Ti không phải là con ruột anh...
- Anh khốn nạn lắm... Hu hu hu...
- Để anh nói đã... Anh sẽ thương yêu và chăm sóc cho mẹ con em suốt đời anh. Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi hai người.
Bà Linh trong lòng buồn vô hạn. Chính bà đã đưa con mình vào hoàn cảnh đau đớn này. Bà thật xấu hổ với chính bản thân mình. Chính bà cũng đã từng thèm khát những đam mê nồng cháy, thèm khát những dục vọng luôn luôn gào thét cấu xé trong cơ thể mình. Để rồi không sao chịu đựng nổi nữa phải đưa chân theo ông Duy về nhà này sau bao đêm lén lút dấu con gái đi đêm với ông. Kẻ đáng chết trong chuyện này trước tiên phải là bà. Bà xấu hổ quá, bà buồn bã quá... Lòng bà giờ đây như đang bị ngàn lưỡi dao sâu xé... Bà không nói được gì nữa... Bà nằm im lặng nhìn lên trần nhà mà nước mắt cứ trào ra... Bà không buồn vùng vẫy nữa. Bà cứ mặc cho số phận đẩy đưa đến đâu thì đến...
Ông Duy thấy bà nằm im thì tưởng rằng bà đã tin ông và đã nguôi ngoai. Ông vuốt tóc bà, bà vẫn nằm im. Ông hôn bà, bà vẫn để mặc ông làm gì thì làm... Ông cởi áo bà ra rồi hôn ngực bà, liếm mút hai nhũ hoa của bà như thể muốn làm bà vui lòng để chuộc cho lỗi lầm của mình, bà vẫn lặng thinh, nước mắt vẫn đọng trên khóe mắt... Ông vừa bú đầu vú vừa đưa tay xuống xoa âm hạch bà. Lúc này trong người bà đã phần nào bị khoái cảm tác động nên nước trong âm hộ cũng đang tiết ra. Bà vẫn nằm yên nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chính bản thân bà còn không thể cưỡng lại được thì làm sao mà đứa con gái mới lớn còn chưa biết mùi đời như Ti lại có thể tránh khỏi những đam mê mạnh mẽ, làm sao có thể không siêu lòng trong vòng tay ma quái của ông Duy. Bà cảm thấy mình thật có lỗi với chồng trước của mình, người cha ruột của Ti... Bất giác bà vừa khóc vừa rên trong lúc ông Duy vục đầu giữa hai chân bà mà bú cái cửa địa ngục đầy cám dỗ "Hư hư hư... ưh ưh ưh...ah ah ah... ưh ưh...". Khoái cảm dâng lên trong người bà, nó thật mãnh liệt, thật nóng bỏng đến nỗi những giọt nước mắt như bị nung chảy tan biến tự bao giờ... Nước mắt dường như không còn chảy ra ngoài nữa, mà đã chảy ngược vào trong... Bà giờ đây không còn là một con người bình thường nữa, chỉ phản xạ theo bản năng một con người.
Ông Duy hoàn toàn không hay biết được những thay đổi to lớn trong người vợ mình, ông không ngờ rằng mình đang làm tình với một người hoàn toàn mất trí sau một cú sốc quá lớn, nó còn lớn hơn cú sốc khi người chồng trước của bà ra đi mãi mãi.
Ông cứ hì hà hì hục với một thân xác giờ đây chỉ còn biết phản xạ lại những khoái cảm nhất thời. Trong khi đó, Ti ngồi co ro trong góc phòng quan sát hai người làm tình mà trong âm hộ nó cũng rịn nước ra ướt nhẹp. Những sợ hãi, lo lắng, xấu hổ,... và tiếng khóc thút thít của nó không biết đã tan biến từ lúc nào? Thực ra Ti đã bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn của màng trinh vừa bị cha ghẻ mình xé rách nhưng dư âm của những khoái cảm vẫn còn đọng lại thật sâu trong từng mạch máu. Nó chưa nhận thức được rằng vừa mới đây thôi cha ghẻ nó đã phá tan cánh cửa tuổi thơ của nó, xô nó vào cánh cửa cuộc đời đầy chông gai...
Rồi ông Duy cũng đạt đến cực khoái, ông xuất tinh trong âm hộ bà Linh. Bà cũng cảm nhận được khoái cảm nhưng giờ đây những khoái cảm đó cứ lẫn lộn trong tâm trí bà. Bà cứ nằm yên để mặc cho con thú trần truồng kia làm gì thì làm... Bà thấy mọi vật trong phòng nhòa đi trước mắt mình... Rồi bà không nhận biết được gì nữa...
Ông Duy sau khi tắm rửa xong bước ra thấy bà vẫn còn nằm đó, nghĩ rằng vợ còn giận dỗi nên mặc kệ bà. Lúc này cái kiêu hãnh trong ông lại trỗi dậy, nó xúi ông đừng quan tâm đến bà nữa. Ông đi ra khỏi phòng, gọi điện cho tài xế đến chở ông đi.
Tiếng xe hơi nhấn ga đi khỏi là lúc con Ti choàng tỉnh. Nó nhào đến ôm mẹ mà khóc. Không biết bao nhiêu giọt nước mắt của nó đã rơi trên thân thể trần truồng bất động của mẹ nó.
- Mẹ ơi! Mẹ dậy đi! - Nó lay bà dậy nhưng bà vẫn không trả lời...
Lay mãi ... gọi mãi... Cuối cùng nó nhận ra mẹ nó giờ đây đã bị mất trí. Bà không buồn mặc quần áo vào nữa vì không còn nhận ra được chính bản thân mình. Ti lấy nước ấm và khăn lau người cho mẹ. Nó cảm thấy thương mẹ vô hạn, cảm thấy thật có lỗi với mẹ và thấy ghét ông Duy thật nhiều...
*
* *
Ông Duy đi biệt tích đâu cả tuần nay rồi mà chưa thấy về. Ti phải bỏ học để ở nhà chăm sóc mẹ. Bà cứ nằm đó như một người bại liệt, có ai cho ăn thì ăn, cho uống thì uống. Hàng ngày, Ti phải dìu mẹ vào nhà tắm để tắm rửa, tự tay nó tắm cho bà chứ bà chỉ như một cái máy thẫn thờ...
Chiều nay cũng như những chiều thu khác, bầu trời thật u ám, nhữngLoạn Luân giữa mẹ và con
Trời Bangkok tuy chỉ mới đầu tháng tư mà đã oi bức lạ thường. Chiếc máy lạnh căn chung cư của Dũng quay tít. Đã hai tuần từ khi Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng, Dũng đang hồi hộp đợi tin từ tòa Đại Sứ Mỹ, nhất là từ Linda.
Linda, một nhân viên trẻ làm việc cho toà Đại Sứ mà Dũng được quen biết cách nay hơn hai năm, nhờ Dũng liên lạc thường xuyên với văn phòng của Linda, và hai người đã quen nhau. Linda đang làm luận án tiến sĩ về sinh ngữ học. Nàng vừa làm việc vừa học. Dũng là người Việt gốc Hoa, làm việc đã sáu năm tại tòa Đại Sứ Việt Nam ở Thái lan.
Dũng thông thạo tiếng Quan thoại, tiếng Quảng. Tuy nhiên tiếng Việt vẫn là thứ tiếng chàng thường dùng, Dũng tốt nghiệp Đại học ngành ngoại giao tại Sàigòn. Riêng Dũng, chàng hằng mong mỏi có một người bạn giỏi về Anh ngữ để giúp chàng trau dồi thêm... có một lần Linda bảo Dũng là tên của chàng phát âm theo tiếng Mỹ thì không được hay cho lắm, nên nàng đổi thành Đán cho dễ gọi và Dũng gọi Linda là Lan. Dũng bảo Linda, Lan là tên của một loài hoa quý, thế là từ đo Linda luôn xưng Lan với Dũng, ngược lại Dũng tự nhận mình là Đán.
Từ đó họ là một đôi bạn rất thân. Họ thường hẹn nhau đi chơi vào cuối tuần để có dịp trau dồi và thực tập trên số vốn ngoại ngữ mà họ thu thập được. Tuy đã hai năm quen biết nhưng họ chỉ là một thứ tình bạn thuần khiết. Vì cả hai đều đã có người yêu. Tuy nhiên ba tháng trước đây Lan nhận được tin bạn trai nàng ở Mỹ đã có bồ mới, nàng rất buồn và hôm đó trên ghế đá công viên nàng đã gục đầu vào vai Đán khóc như vũ bão, tưởng như có thể làm ngập lụt Bangkok. Thế mà chỉ hai, ba hôm sau khi gặp lại nhau Lan như không có chuyện gì? Người Mỹ có khác.
Ba tháng sau thì chuyện buồn lại đến với Đán, số là phục vụ cho đến cuối năm nay thì Đán được về nước cưới vợ và xin dạy Anh văn tại Sàigòn, nhưng hôm nay thì Sàigòn của Đán không còn nữa và người vợ chưa cưới của Đán thì đành vĩnh biệt0. Quê hương giờ đây đã lọt vào tay Cộng Sản, thôi thế là hết. Đán cũng như những người bạn cùng nhiệm sở đã được toà Đại sứ Mỹ hứa sẽ cho họ sang định cư tại Hoa Kỳ. Đán đã liên lạc với Lan để nhờ nàng giúp làm giấy tờ.
Đã bốn giờ chiều ngày thứ Sáu mà vẫn không nghe điện thoại của Lan, chàng ngồi đứng không yên. Đột nhiên có tiếng động ngoài hành lang và tiếng gõ cửa phòng, Đán uể oải đứng dậy mở cửa. Lan xuất hiện, một thoáng bất ngờ Đán quên mời khách vào nhà.
- "Tôi có thể vào được không?" Lan khẽ hỏi.
- Được...được chứ! Mời vào, mời vào.
sau khi thay đồ và trở lại phòng khách, Đán hết sức ngạc nhiên, Lan đã bày la liệt trên bàn đủ thứ thức ăn và một chai rượu vang loại đắt tiền. Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Đán hỏi:
- Hôm nay cô trúng số chăng, sao mà sang quá vậy?
Lan để ngón tay trỏ lên miệng làm ra vẻ bí mật, hôm nay Lan có điều quan trọng muốn nói cho anh hay, nâng ly và làm hiệu cho Đán cụng ly, Lan nói:...