Truyện sex học sinh chuyện tình của diễm
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7674
Chia sẻ:
ớp cũng lấy áo mưa ra mặc. Khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, cô Hải Anh từ trong kho bạc đi ra, cái túi valy vải nơi tay phải cô căng phồng hơn một nửa với 20 xấp tiền giấy 100000đ. Khi cô đã yên vị nơi yên sau, cường từ từ chạy ra khỏi nhà xe và ngay lập tức, tên cướp vội vàng nổ máy xe bám theo bén gót, chờ cơ hội thuận tiện là sẽ ra tay mà không hề thương tiếc. Vì trời mưa, đường trơn nên cường chạy khá chậm, cô Hải Anh ngồi sau ôm valy tiền để chen giữa người vô và người nó, chiếc áo mưa cô mặc phủ trùm lên một tài sản gần 200 triệu chứ chẳng phải là ít ; gần đến nhà cô, nó càng chạy chậm hơn. Tên cướp phải nói rất là tinh tường, lão luyện vì hắn đoán đúng chổ để valy tiền, giỏ thức ăn đeo ở móc sắt bên phải còn túi hành lý của cô Anh để nơi yên giữa ; chỉ cần rồ ga vượt qua mé tay trái cường một cái vù là bàn tay phải hắn đã chộp được cái vali và do cố chụp giữ cái valy nên cô mất thăng bằng té xuống đường rồi hoảng hồn xỉu luôn. Tuy cũng kinh hoàng tột độ nhưng cường kịp thời trấn tĩnh lại, nó để mặc cô nằm đấy vội vàng phóng xe rượt theo tên cướp về phía Chợ Mới. Hết con đường tắt, nó rẽ tay trái chạy ngược chiều cách xe tên cướp khoảng 70m, rẽ qua đường rạp hát Châu Thành về phía Vũng Tàu. Đúng là ông trời có mắt, hoàn toàn không thể nào dung thứ cho kẻ gian được lộng lành trên cõi đời này! Khi ôm cua qua bùng binh Mũi Tàu, do đường trơn nên bánh xe trước hắn bị trợt và nguyên cả xe hắn tự động đổ kềnh ra ; hắn lăn lông lốc trên mặt lộ, chiếc valy vải nằm cạnh chiếc xe ngã và chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ rơi cách đó khoảng 5m. Thế là cường đàng hoàng, ung dung chạy đến lượm lại chiếc valy rồi vòng qua bùng binh quanh về ; nó không quên ngó lại thì thấy tên cướp lồm cồm ngồi dậy. Nó nhủ thầm : – Ủa, cái mũ bảo hiểm đỏ sao lại thấy quen quen vậy ta? À, mình nhớ ra rồi. Cái gã này khi nãy ngồi trong nhà xe ở chổ kho bạc đây mà! Vì trời mưa lớn nên tuyệt đối không một người dân nào phát hiện ra vụ cướp và cũng không ai mục kích cuộc rượt đuổi giữa cường và tên cướp y như là trong phim hành động. Cô Hải Anh khi nãy té xỉu nơi sân nhà cô, trong lúc thằng học trò cô rượt theo tên cướp thì cô hồi tỉnh lại vì người cô ướt từ đầu cho đến chân ; cô gắng gượng đứng dậy bước vào hành lang, lấy chìa khóa trong túi áo ra mở cửa nhà với đôi mắt ướt đẫm lệ nhòa. Cô nhủ thầm là chắc chắn cô phải bán nhà để đền cho giáo viên trường chính xác là 195. 456.788 đồng vì không hy vọng gì mà có thể lấy lại được số tiền trên từ tên cướp dù cho cường có là thần đồng đi chăng nữa. Nhưng kìa, cô thấy rõ ràng nó đang ngừng xe, bước vào trao tận tay cô chiếc valy vải màu xanh lá cây vẫn căng phồng hơn nửa như lúc đầu trên tay! Cô òa lên khóc lớn hơn, ôm chầm lấy nó vì mừng rỡ tột độ đến nỗi cô không nói được lời nào ; nó lính quýnh tìm cách gỡ tay cô ra vì sợ ngườidân hàng xóm nhìn thấy thì sẽ rất phiền. Cô vừa khóc vừa bảo nó : – Thôi, em dắt xe vào nhà lẹ đi! Tội nghiệp em quá, ướt hết rồi. – Cô cũng ướt hết cả người, vậy mà cũng còn lo cho em! Khi cô Hải Anh mở rộng hai cánh cửa thì cường trở ra sân dắt thẳng chiếc xe máy vào nhà ; cô khóa trái cửa lại rồi cởi áo mưa ra mắc lên móc áo gắn tường nơi phòng khách, sau đó cô xách chiếc valy tiền và túi hành lý vào buồng ngủ. Trong lúc đó, cường cũng đã giăng cái áo mưa lên chiếc xe nó phơi cho khô rồi xách giỏ thức ăn xuống bếp giùm cô ; nó trở lên phát giác ra cô nằm sóng xoài dưới sàn gạch nơi cửa buồng. Nó lật đật bật công tắc đèn giữa lên (do nó ra vào nhà cô thường xuyên) rồi vào buồng, lấy đại bộ quần áo pyjama nam (chắc là của thầy Bình?) và một cái khăn nơi mắc áo gắn tường, nhanh chóng cởi bộ quần áo ướt trên người, kể cả quần đùi rồi lau khô người, mặc bộ pyjama vào. Tiếp đó, nó cầm một cái khăn khác và một bộ đồ bộ vải đỏ bông chấm tròn trắng, thêm nịt ngực và quần lót trên dây thép giăng sát tường ; không hiểu sao lúc này nó lại thật dạn dĩ vì đích thân hai bàn tay nó lột bỏ chiếc áo soa xanh, cái quần tây đen, nịt vú và quần lót ướt đẫm nước mưa trên người cô. cường dùng khăn lau khô người cô giáo rồi mặc quần áo khô vào cho cô ; sau khi bế cô lên đặt trên giường, nó ra ngoài phòng khách lấy chai dầu khuynh diệp để trên tivi mang vào xức lên trán, lên hai mang tai, lên gáy cô. Nhìn cô nằm thiêm thiếp trên giường đệm, nó nhủ thầm chắc là cô bị xốc sau vụ cướp rồi lấy lại được tài sản và phần lớn do mưa lạnh thấm vào người nên cô mới ra nông nỗi này. Nó để cô nằm yên trên giường rồi ôm hết quần áo dơ của cô và của nó với hai cái khăn ra nhà sau giặt sạch, trước khi giặt nó không quên lấy điện thoại di động cùng với số tiền 155.000đ trong túi quần bên hông trái ra. Giặt đồ xong, bất chợt nó thấy cô Hải Anh đi xuống và nó chưa kịp nói gì thì cô đã lên tiếng : – Trời ơi, sao em lại giặt đồ cho cô? Nó chỉ cười cười, không nói gì cả rồi nó lại phụ cô móc quần áo vào những cái móc nhôm, lần lượt treo lên sợi dây thép giăng ngang nhà sau, gần vách tường. Cô bảo nó lên nhà trên ngồi đặng cô chuẩn bị bữa tối cho cô và nó. Tuy mới có sáu giờ rưỡi nhưng vì trời mưa nên cứ ngỡ là 8, 9 giờ rồi ; cường ngồi xem tivi ở phòng khách chỉ độ khoảng 10 phút sau, cô bưng lên một mâm bánh mì ăn kèm với vịt quay cùng với hai ly CocaCola. Hai cô trò vừa xem tivi vừa ăn uống vui vẻ vì vừa mới trãi qua một tấn bi hài kịch não nề, thật là cười ra nước mắt. – Trời mưa dai quá, chẳng biết làm sao đi về đây?- cường chép miệng. – Em lo chi cho mệt. Em cứ ngủ lại đây đi. Chẳng có gì phải sợ cả! Ăn uống xong, hai cô trò dọn dẹp rồi cô Hải Anh lấy bưởi trong tủ lạnh ra khoảng 5-6 tép ra cho cả hai tráng miệng. Vừa ăn, cường vừa thuật lại câu chuyện khi nãy vì sao nó lấy lại được cái valy tiền. Kể xong, nó nói : – Do trời còn thương cô nên mới xui khiến cho thằng cướp đó ngã xe, chứ nếu không thì chưa chắc gì em rượt kịp nó ; mà nếu có rượt kịp nó cũng không sao đánh lại nó để giành lại tiền cho cô. – Kệ, dù sao đi nữa thì cô vẫn mang ơn em suốt đời. Em biết không? Giả sử như mất tiêu cái valy ấy thì chắc cô tự vận chết thôi vì nếu bán nhà đền cũng chưa chắc gì có đủ 200 triệu để trả lương cho giáo viên. – Ủa, còn thầy Bình vẫn còn ở trên Ngãi Giao hả cô?-Im lặng giây lát, cường hỏi. Cô Hải Anh chỉ gật đầu, không nói gì rồi cô móc từ trong túi áo cô ra hai tờ giấy 500.000đ nhét vào tay thằng học trò. cường hoảng hồn, vội vàng nhét trở lại vào túi áo cô ; hai bàn tay cô lại nắm chặt lấy hai bàn tay nó để cản lại. – Cô ơi, em giúp cô đâu có phải vì tiền. Cô giữ lại đi! – Từ hồi nào đến giờ, thầy hay cô đi xe em có bao giờ em lấy tiền xe đâu. Nếu coi như em không muốn cho cô tạ ơn em thì em cứ nghĩ là cô phụ tiền xăng cùng em đi vậy. Cuối cùng rồi hai cô trò không ai chịu ai hết nhưng mà hai bàn tay họ vẫn cứ ở trong nhau. Gần hai tiếng đồng hồ sau mà trời vẫn cứ mưa, cô Hải Anh bỗng thấp giọng xuống bảo cường vào buồng ngủ chung giường với cô vì trời đã hơi khuya. Nó thấy hơi kỳ kỳ nhưng rồi một cảm giác bất chợt trỗi dậy trong lòng khiến nó không sao lý giải được hành động của nó sánh bước cùng cô đi vào trong buồng. Khi cô tắt ngọn đèn neon và bật đèn ngủ trái ớt màu hồng lên thì không gian buồng ngủ trước mắt cường trãi rộng ra một cách nên thơ, ý vị. Không biết cố tình hay vô ý, cô Hải Anh đang đi cạnh nó bỗng bị vấp chân ngã chúi về trước và nó dĩ nhiên không thể nào không dùng cả hai tay để chụp giữ cô lại rồi do vậy, cả hai cô trò cùng mất đà té ngồi xuống giường ; trong lúc cấp bách, hai cô trò vòng tay ôm chặt lấy nhau đặng khỏi té. Thấy vậy, cường càng hốt hoảng hơn vội buông cô ra nhưng trái lại, cô không buông nó mà còn ôm chặt nó hơn ; sự sợ hãi lẫn lộn với vô số luồng xung điện kích thích, ham muốn, đòi...