Truyện Sex Học Sinh - Bạn học
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10556
Chia sẻ:
- Hoàng, cậu đã làm... làm gì tôi ?
Hoàng cuống quít nói:
- Kìa Phương, để Hoàng giải thích.
Nhưng Phương đã tát mạnh vào mặt Hoàng, đau quá hóa giận Hoàng vùng dậy nói những lời như búa bổ:
- Cô định đánh tôi cơ à ? Có đánh thì cô đánh thằng Quân bồ của cô ấỵ Chỉ vì muốn tôi nhường suất đi thi học sinh giỏi cho nó mà nó sẵn sàng lừa Phương uống thuốc ngủ để tôi ngủ với Phương đấỵ!
Phương khóc nức nở, đúng lúc đó Quân mở cửa bước vào, Hoàng lặng lẽ mặc quần áo rồi đi thẳng, trong phòng chỉ còn Phương nhìn Quân với ánh mắt căm giận...
Sau đó Quân đã đe dọa Phương không được tiết lộ chuyện này rạ Nó thốt ra những lời nói đáng ghét: "Phương mà lộ chuyện này ra thì chẳng ai tin đâu vì tôi có uy tín ở lớp hơn Phương, mà Phương là con gái, nói chuyện này ra thi mất hết danh dự, tốt hơn hết là im đi đừng có nói ra".
Phương khóc nức nở và đau đớn vô cùng. Hà và Quỳnh, bạn thân của Phương hỏi mãi mới biết chuyện tức quá định làm ầm lên trả thù cho Phương, cô bé phải can mãi hai cô bạn mới thôi, rõ ràng để lộ chuyện này ra thì cô sẽ phải chịu tai tiếng nặng nề nhất. Phương cùng hai cô bạn phải góp tiền đi giải quyết cái thai sớm của cô bé, hậu quả của việc trót dại nếm quả táo ngọt quá sớm. Quân đi thi học sinh giỏi và giành giải nhất, mọi lời khen ngợi tới tấp đổ lên đầu Quân, ai cũng nhìn Quân với ánh mắt cảm phục, trừ có ba cô gái mà Quân không dám nhìn mặt. Một tháng sau, trong một buổi tối đi học thêm, một chiếc ôtô phóng với tốc độ cao đâm thẳng vào Quân, nó bị gẫy chân phải vào viện phải mổ, đúng lúc đó bác sĩ lại hết thuốc gây mê, nhưng vẫn phải mổ vì nếu để lâu sẽ nguy hiểm đến cả tính mạng, thế là cả bệnh viện vang dậy tiếng kêu gào đau đớn của Quân, sau đó ra viện Quân phải chống nạng vì cụt một chân, đã thế đầu óc nó hình như bị ngu đần đi sau tai nạn thì phải, có quyển sách mỏng dính mà học mãi không được, tương lai của nó hết sức đen tốị Còn Hoàng thì trong một lần đi học bị mấy thằng nghiện hút chặn đường cướp giật, đánh cho một trận nên thân khiến nó phải nghỉ học hai tháng trời, sau đó phải học chậm một năm. Thật đáng đời cho những thằng con trai bản chất thì hết sức lưu manh đàng điếm nhưng luôn tạo cho mình những bộ mặt ngoan ngoãn, chăm chỉ, đạo đức một cách giả vờ để lừa phỉnh bạn bè.
HếtAi Bắt Cóc Cô Nghiêm
(Truyện viết dựa theo sự kiện và thông tin của một học sinh dấu tên)
Chuyện bắt đầu từ lúc cô Nghiêm được đổi về làm cô chủ nhiệm của lớp tôi. Tôi, một nữ sinh chỉ giỏi về Toán, rất kém Văn, và cô dạy môn Văn nên tôi không bao giờ được lọt vào "mắt xanh" của cô suốt học kỳ I qua.
Cô Nghiêm phải nói là một cô giáo trẻ so với các cô đồng nghiệp. Cô sống nề nếp, kỷ luật và thuộc hạng khó nhất ở trường dân lập Nguyễn Khuyến quê chúng tôi. Không biết có phải vì cái tính khó đó của cô mà cho đến bây giờ cô cũng chưa có chồng, và bọn học sinh chúng tôi ai cũng sợ và ... ghét !
Trạc 30 tuổi, cô không bao giờ chưng diện, người rất giản đơn nhưng lại nghiêm khắc. Khuôn mặt thì lúc nào cũng đăm đăm. Vì vậy mà nhóm "quậy" chúng tôi hay gọi cô là "bà chằn".
Gọi chúng tôi là nhóm "quậy" vì chúng tôi thích chơi và "quậy" hơn học. Chúng tôi cho rằng "học cho lắm cũng ... tắm ở truồng", cái câu mà từ nhỏ tôi hay thường nghe. Ý nói thời buổi bây giờ học ra chẳng làm được cái gì, việc làm kiếm thật không dễ ai cũng biết điều đó. Trai thì đi làm bồi bàn, gái làm tiếp thị còn có nhiều tiền hơn.
Ở trường, hễ nói tới nhóm "quậy" là ai cũng biết đến. Nhóm nổi tiếng vì những màn ăn chơi không ai bằng, vì đa số chúng tôi là con nhà giàu. Ăn chơli lúc nào cũng xả láng. Hội trưởng của nhóm chính là anh hai của tôi, bởi vì anh tôi lớn tuổi nhất, là người có nhiều chiêu thức và đầy kinh nghiệm phá phách. Tôi là hội phó. Cái chức hội phó này cũng nhờ dựa hơi ông anh. Không ai trong nhóm mà không nễ ảnh. Tôi cũng nễ ảnh lắm và thật lấy làm hãnh diện. Thật ra, giữa tôi và anh hai cũng có một mối quan hệ không bình thường. Chúng tôi đã vượt qua sự thân thiết của tình anh em, trở thành tình nhân của nhau !
Nhưng thôi ... chuyện này không đáng nói tới. Nói chung, nhóm tôi có tất cả 20 người. Ngoài tôi và anh hai tôi ra, dưới tôi còn có Thư Ký Viên, Trưởng Ban Tổ Chức, Hai Tổ Trưởng của tổ 1 và 2 với 9 thành viên của mỗi tổ.
Chuyện xảy ra từ lúc cô Nghiêm chủ nhiệm mở ra một lớp dạy phụ đạo và bắt học sinh phải đi học thêm. Ai không đi sẽ bị cô trù dập. Và nạn nhân đầu tiên lại chính là ông anh hai của tôi.
Sau cái lần anh hai tôi bị phạt làm kiểm điểm, đứng trước lớp đọc lời xin lỗi, tôi sợ quá, quyết định đi học phụ đạo của cô Nghiêm. Nhưng mối "thù oán" bắt đầu reo rắt trong lòng chúng tôi kể từ đó.
Thứ Bảy nọ, đúng 10 giờ, cô đón tôi và các bạn khác cùng khối vào nhà. Nhà cô là một căn nhà tương đối nhỏ với nhiều vật dụng cụ lỉnh kỉnh quăng khắp phòng. "Hôm nay là ngày đầu tiên của lớp phụ đạo", cô tươi cười nói nhìn xuống đám học sinh chúng tôi đang ngồi nhí nhố. "Khóa học đầu tiên kéo dài ba tháng và tiếp tục cho tới ngày các em thi Đại học. Như các em biết, lớp học này rất cần thiết cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Nên các em cần phải có phụ đạo đàng hoàng ...".
Và cứ thế cô thao thao về sự quan trọng của lớp học. Không biết có ai trong chúng tôi chú ý nghe cô giảng hay không. Nhưng riêng tôi thì chẳng hề, tôi cứ nhớ khuôn mặt bí xị của ông anh hôm thứ Sáu vừa rồi mà thấy tức mình dùm cho ảnh.
Mãi mê lo ra, tôi chợt giựt mình khi nghe cô nêu lên giá tiền của lớp học. "Cô chỉ lấy mỗi em một số tiền tượng trưng", cô nói. Cả bọn học sinh nghe xong chỉ biết cúi đầu làm thinh. Tiền tượng trưng của cô sao mà nhiều thế, lấy tiền đâu ra mà đóng cho cô. Nhưng không nộp cho cô thế nào vào lớp cũng bị trù dập.
Thực ra cái chuyện dạy phụ đạo để kiếm tiền thêm của cô Nghiêm có đứa học sinh nào không biết. Đã vậy không thôi cô còn chơi theo kiểu "cạn tàu ráo máng" những đứa nào không đi học phụ đạo lớp cô. Anh hai như đã nói bắt đầu nhận được khá nhiều điểm xấu và bị phạt kỷ luật. Hay như các bạn thân của tôi trong nhóm tổ 1 và tổ 2 thường bị cô bắt chép phạt, ghi sổ đầu bài. Những đứa nào chịu khó đi học phụ đạo như tôi, dù là chẳng hiểu cóc gì, nhưng vẫn được điểm tốt hơn.
Nếu chỉ vậy thôi thì chẳng có gì đáng nói. Chuyện đáng nói đây bắt đầu xảy ra khi một âm mưu to lớn phát xuất từ một nhóm "quậy" của chúng tôi : Âm mưu bắt cóc cô Nghiêm để dằn mặt !!! Người đề xướng âm mưu đó không ai khác hơn chính là ông anh yêu quý của tôi.
Tôi chỉ nhớ cái đêm trước khi anh đưa ra âm mưu đó, anh tỏ ra rất tức giận. Tôi gần như thức trọn đêm trò chuyện với anh và đến khi trời hừng sáng chúng tôi lại một lần vượt qua cái hàng rào của tình anh em !!!
*
* *
"CÔ CÓ BAO GIỜ THỦ DÂM", một đứa trong nhóm bước tới xé áo cô ra, quát. Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh đèn nê-on vàng dợt, cô Nghiêm thều thào nói "Em là ai, nghe giọng em quen lắm. Xin em thả cô ra. Nếu em là một trong những học sinh của tôi, mong em đừng xúc phạm tới thầy cô của mình", vừa nói cô Nghiêm ráng nghiêng đầu về phía có tiếng nói, nhưng sợi dây buộc quá chặt làm cô khó cử động....