TRUYỆN SEX Chuyện thằng Đức
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 12827
Chia sẻ:
- Lan, chắc là mày thích lắm chứ gì?
Lúc ấy tôi đang ở trong nhà bếp và đang vội kiếm một miếng bánh nhét vào cái bụng cồn cào vì đói.
Mẹ tôi giận dữ:
- Mày xem nè! Nhà trường mới vừa gởi học bạ của mày về đây. Tao không làm sao hiểu được mày có thể hỏng cả hai môn Anh văn và Y tế cùng một lúc như vậy.
Mẹ tôi chống nạnh đứng quắc mắt nhìn tôi. Tôi phân vân và lúng túng tìm một lý do nào đó để giải thích cho việc này Lẽ ra thì ngay từ khi các thầy cô giáo lưu ý tôi về kết quả việc học thì tôi phải tìm lấy một lời biện hộ cho mình rồi, nhưng đàng này tôi ngu quá, vả lại tôi cũng không ngờ giấy của trường lại gởi về nhanh đến như vậy.
Trong lúc tôi không thể trả lời thì tiếng mẹ tôi tiếp tục:
- Chắc mày hãnh diện về chuyện học hành của mày lắm chứ gì? Tao biết ngay mà…
Tôi mong muốn có ngay một câu trả lời lúc này, nhưng tôi không thể nào giảng giải cho mẹ tôi về kết quả kém cỏi này được. Tôi ngồi thừ xuống bàn chịu đựng lời quở trách của mẹ tôi một lúc lâu.
Hàng ngày, mẹ tôi vẫn thường bảo tôi rằng tôi đẹp và bà đều mong muốn tôi cũng sẽ làm việc hay học hành tốt đẹp như vậy. Nhưng đã bao nhiêu lần tôi cố gắng, tôi chưa bao giờ thành công đúng như sự mong ước của bà mẹ tôi.
Cuối cuong, tôi nói:
- Con hứa với mẹ rằng con sẽ học hành tốt hơn.
Mẹ tôi thở dài và bảo:
- Tối nay ba mày về thì ông ấy sẽ bảo mày nhiều điều hơn.
Mẹ tôi quay lưng bước ra cửa, bà đứng lại hồi lâu và nói thêm:
- Bây giờ thì hãy lấy bài làm ở nhà ra mà học đi!
Tôi buồn tủi khi nghĩ đến thân phận mình. Tôi có một người chị và một người em. Ba mẹ tôi đều nghĩ rằng chị và em tôi đều hoàn thiện và luôn luôn dùng hình ảnh của họ để so sánh về tôi. Em gái tôi tên là Hồng, nó là một đứa học sinh giỏi nhất trong lớp và bao giờ cũng được phần thưởng vào dịp cuối năm. Ai ai ai cũng thích nó cả. Chị Nguyệt của tôi cũng không kém, năm nay đang là sinh viên trong một trường cao đẳng và đang nhận học bổng dành cho sinh viên xuất sắc. Những gì tôi nghe nói về chị tôi đều là một thiên tài.
Tôi cố gắng tảng lờ như không hể để ý đến những yếu đểm của tôi, nhưng thật khó để làm ra vẻ như vậy. Tôi không được thông minh và sắc sảo như Hồng, tôi không khôn ngoan và tài giỏi như Lan. Tôi chỉ có một khả năng duy nhất là vẽ. Nhưng ba mẹ tôi lại thường cho rằng tôi vẽ để tránh làm công việc nhà. Và chẳng có ai để mắt đến những tác phẩm của tôi cả. Chỉ có một cô giáo khen rằng tôi có tài hội hoạ mà thôi, và đó là người duy nhất trên đời.
Tiếng xe hơi vọng qua cửa sổ, tôi vội chạy đến nhìn và trông thấy Hồng bước xuống xe.
Tôi nhận ra người đưa Hồng về là anh chàng đẹp trai và học giỏi trong trường.
Hồng chạy vào nhà bằng cửa sau khi hai người hôn nhau nồng nàn.
Hồng là một đứa con gái xinh đẹp và tự tin. Rất dễ dàng làm cho tôi buồn mỗi khi tôi so sánh mình với nó. Nhưng nó bao giờ cũng là một đứa em gái dễ thương và tôi không thể nào giận nó được. Nó chào tôi và chạy đến thẳng cái tủ lânh, và không quên hỏi tôi:
-Cái gì vậy chị Lan?
Chắc là trông thấy gương mặt ủ dột của tôi. Tôi nhún vai trả lời nó với một thái độ hững hờ:
-Cũng là những chuyện cũ rich! Mẹ mới vừa la tao một trận vì tao bị một con D và một con F rong hai môn.
Nó tỏ vẻ thông cảm với tơi và thở dài vì chán nản hay vì thương hại tôi, bởi vì tôi không muốn nghe một chút nào. Trước khi nó tiếp lời, tôi nói:
- Thôi, giờ tao phải đi…
Khi đi ngang qua phòng khách, tơi đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ và trông thấy cảnh chiều mùa thu thật đẹp. Những chiếc lá thu vàng úa rơi đầy và phủ kín mái nhà người hàng xóm. Xa xa những áng mây xám lũng lờ trôi, ngọn gió nhẹ lay động làm đong đưa cành hoa cạnh khung cửa. Tôi mơ nghĩ đến cảnh cổ được một người nào cuong chia xẻ với tôi cảnh đẹp như thế này, tôi hình dung ra một anh chàng đẹp trai cao lớn cầm tay tôi dìu đi trong công viên, chung quanh chúng tôi là những chiếc lá vàng rơi ruing. Dĩ nhiên lúc ấy tôi không còn là một Môtng Lan buồn bã, héo hon nữa, mà tôi là một người con gái yêu kiều. Tôi phân vân tự hỏi làm sao giấc mơ như vậy có thể trở thành sự thật được?
Tôi vơ vội vài cuốn sách nhét vào trong cặp. Tôi nói với mẹ tôi rằng tôi d8i ::145ô29::n thư viện. Tiếng mẹ tôi nhắc nhở:
-Trở về đúng giờ để a7n cơm tối đấy nhé….
Tôi mừng rơn và thấy lòng thư thả vì thoát ra được căn nhà. Từ nhà tôi đến thư viện chỉ cách nhau mấy dãy phố, tôi bước đi mà nghe lòng thư thái, lòng nhủ lòng gắng siêng năng học hành để cho mọi người biết rằng tôi có thể là một học sinh giỏi. Tôi đặt những cuốn sách lên bàn và đến cạnh kệ sách lục tìm cuốn sách về lịch sử....