Truyện Người Lớn 4 Thằng Quỷ Nhỏ
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 9373
Chia sẻ:
“Hào đụ dì sướng không?!”
Câu hỏi sống sượng làm bà Phương anh đỏ mặt. Trong đời bà chưa ai dám nói trắng trợn như thế.
Hắn lấy tay quệt vào cái khe ướt nhẹp nói:
“Cái lồn thèm đụ và nứng như vầy. . . thì hết sẩy!”
Bà Phương anh lắc đầu với lối nói thô tục đó, nhưng càng lúc bà thấy thằng nhỏ nầy làm bà say mê. Hắn đưa tay mân mê, sờ mó, móc bóp, mọi cửa ngõ sâu sướng trong cửa âm hộ bà như người mò đường, làm bà nóng rang.
“Đụ dì đã thật, chắc cháu mê dì suốt đời quá”
Quả là thằng nhỏ không để cho bà Phương anh im ắm. Như tuần lễ trăng mật đêm bảy ngày ba vào ra chưa kể. Thời gian sau bà Phương anh càng đẹp ra với lối diện kín đáo. Thằng Hào càng ngày càng nhìn thấy mình thành người lớn. Nhưng không ai có thể biết chuyện gì. Đó là hành vi rất khôn ngoan. Truớc mặt mọi người Hào vẫn kính trọng dạ thưa vơí bà Phương anh, nhưng dần dà bà quen với lối nói sống sượng nhưng đầy tính dâm đãng của thằng nhỏ, chính bà cũng là người dâm đãng cơ mà.
Điện thoại reng.
“Dì Phương anh đó hả?”
“Ừ! Dì đây!”
“Hào muốn đụ quá!”
“Hứ! Quỉ”
“Muốn bú lồn đì nữa!”dì nứng chưa, Hào qua à nha!”
Im lặng.
“Hào nhớ lồn dì quá rồi!”
Đi đám cưới con người bạn. Trên xe, Chiến qúa xỉn ngủ phía sau. Thằng Hào lái xe và bà Phương anh ngồi phía trước, bà Phương anh mở phẹt mơ tuya kéo cặc Hào ra xuột. Hào sướng quá nhiều khi đạp thắng loạn xà ngầu làm bà Phương anh cười lớn. Đến lúc thằng Hào muốn phun ra bà ngưng lại nói: “Dành cho tui nữa chớ!”Lúc về thằng Chiến ngủ như chết khi đưa hắn vào phòng.
Trên sofa Hào xô bà Phương anh nằm xuống còn nguyên đồ dạ tiệc. Chiếc áo xoa rê đỏ bó sát thân hình đang bốc lửa. Hắn kéo cái áo lên, dang chân bà Phương anh ra lấy tay vò xéo chiếc vớ lót không mặc si líp bên trong. Cái mập mờ đen đen của chòm lông lồn ẩn hiện qua lớp vớ lót rất ư gợi cảm. Hắn xé rách toạt ra khoảng giữa háng, lồn bà Phương anh ướt át chờ đợi, Hào nằm ập lên người bà khi con cặc hắn lọt ngọt ngào vào âm hộ của bà Phương anh, hắn nắc xối xả trong lúc hai người vẫn còn nguyên mặc đồ đám đi đám cưới. Hai bộ phận sinh dục ôm sát rạt trong tiếng sột soạt của quần áo.
Thời gian sau nữa, câu chuyện của hai người vẫn chưa chấm dứt.
Bà Phương anh lấy một ông Mỹ gìa có tiền và thằng Hào lấy vợ sanh con.
Ông Mỹ gìa hết xí quách nhưng yêu vợ, nhưng cuộc tình của Hào với bà Phương anh không chấm dứt, tình yêu như bất tận. Hào noí với bà Phương anh:
“Cháu đụ vợ chau vẫn không sướng như đụ dì, lạ thật! Cháu không hiểu tai sao, mỗi lận đụ dì sự hưng phấn của cháu tăng lên, cặc cháu nứng không tả, mà cháu biết dì cũng vậy phải không?lồn của dì nước nôi đầy đủ”
Bà Phương anh chỉ biết lắc đầu không ý kiến, bà vẫn liên tục dâng hiến cho Hào tự nguyện thành khẩn. Hai người như loại vợ chồng trong qui ước khác biệt thế gian không ai biết. Lồn bà vẫn tiếp tục nuốt con cặc của Hào thường xuyên, hai người thèm bú lồn cặc đến độ cả tháng không gặp thì chịu không nỗi.
Hào cởi hết áo quần bà Phương anh ra nằm trên giường, tay hắn cầm cái lông chim quẹt nhẹ từ trên xuống dưới. Hắn lấy hai ngón tay tách nhẹ hai mếp lồn phồng to bà Phương anh ra, dâm thuỷ ứa ra hấp dẫn, hắn mân mê núm vú, lưỡi quét vào vào âm hộ, bà Phương anh nẩy người sung sướng, tay bà thò qua xuột cặc Hào, cặc hắn cương hết cỡ trong bàn tay bà Phương anh, đầu khấc phồng to làm bà muốn bú.
Thằng Hào nói trong hơi thở:
“Mình đụ nhau suốt đời nha dì Phương anh!”
Bà Phương anh chòm ra sau người Hào nuốt lấy cặc hắn, vòng háng dang to và lồn bà ướt sũng trong miệng liếm láp của Hào.
“Cái lồn như vậy ai mà không ham đụ!”
Hai ngưới quặn mình hưởng thụ.
HếtPhần 1: Ăn Giựt Chơi Chạy
Trèo lên dốc đá Đá Chẳng Leo
Có cô giáo nhỏ Đó Học Trèo
Nước chảy tăm tăm Mù Mù Đợi
Cô dạy học trò Đếm Đếm Theo
Tiếng lốc cốc gõ nhịp cầm canh của xe mì Hoành Thánh đánh tan không gian tỉnh mịch của khu xóm nhỏ Bàn Cờ. Thằng Tạo rủ:
- Đi ăn mì tụi bây.
Nói xong nó quầy quả đi liền, làm cả bọn phải kéo theo tới ngồi quanh xe mì đêm.
- Cho bốn tô bự đi chú.
- Mấy nị đợi một chút, ngộ bỏ thêm mấy cục than vô lò.
Húp xong ngụm nước cuối cùng, thằng Tạo nháy mắt ra hiệu cho thằng Tòng và thằng Tường chuẩn bị.
- Chạ…ạ…y…y tụi bây.
Thằng Tài giựt mình ngẩng lên nhìn ba thằng bạn đang co giò phóng chạy. Hoảng hồn chưa biết chuyện gì, nó cũng buông tô mì đang ăn dang dở xuống đất, cắm đầu chạy theo, bỏ lại sau lưng tiếng tả tả tiểu tiểu inh ỏi của chú Tàu khốn khổ.
Hụt hơi mới đuổi kịp ba thằng bạn, thằng Tài hổn hển thở:
- Tụi bây làm gì mà chạy dữ vậy ?
- Ăn giựt mà hổng chạy nhanh sao được mậy.
- Ăn giựt ? Tao có tiền mà, giựt làm chi vậy ?
- Đồ cù lần lửa. Ăn giựt mới ngon, trả tiền ăn đâu có vui. Đi chơi với tụi tao, mày phải chạy cho lẹ, không lẹ chưn có ngày lãnh đạn đó con.
Thấm ý, thằng Tài im re, nhưng nhủ thầm – ngày mai phải đưa tiền cho chị Tư kiếm ông Tàu trả lại, tội người ta buôn gánh bán bưng kiếm được bao nhiêu tiền đâu.
Thả bộ dọc đường Phan Thanh Giản, đến Ngã Bảy tụi nó ghé mua vài ổ bánh mì Gia Long mới ra lò, vừa đi vừa tán dóc rơm rả. Thấy mấy nàng gá? ăn sương đứng lảng vản gần đó, thằng Tòng thò tay bóp dái buột miệng:
- Nứng cặc quá tụi bây, bắt đại một con nha ?
- Ở đây già không hà, đi ra Công Trường Quách Thị Trang kiếm mấy em đẹp mà “bót” hơn đi.
- Làm gì đủ tiền mậy.
- … … …
- Có kế gì không Tôn Tẩn ?
Cả bọn quay lại nhìn thằng Tường dò ý, cái thằng nhỏ con mặt mũi trông hiền khô như con gái nhưng lại nhiều “mưu sâu kế độc”, quân sư của cả bọn.
Tường Tôn Tẩn ngẩn người, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi:
- Chiếc mô-bi-lết hư bữa hỗm tụi bây sửa chưa ?
- Tiền đâu mà sửa mậy.
- Vậy là được rồi, thằng nào có Đức Thánh Trần ?
- Tao còn một tờ.
Thằng Tài lấy ra tờ 0 mới “móc túi” của má nó, đưa cho thằng Tường và nói:
- Gì mà có 0 sao đủ trả mậy ?
- Ai nói với mày tao trả tiền chơi gái bao giờ vậy ?
o 0 o
Tà tà lượn quanh bồn-binh, thằng Tài nhìn ngang nhìn dọc kiếm con mồi.
Đứng cả đêm ế độ, con Vân ngó chiếc xe đang từ từ tới mà mừng thầm trong bụng, thằng nhỏ mặc sơ mi trắng quần kaki xanh dáng dấp học trò thuộc loại nai tơ, chắc mới tập tành chơi gái ? con Vân thầm nghĩ.
- Chị … chị … chị đi chơi với em hông ?
Cái đầu ba phân, mặt mày sáng sủa, coi chừng hôm nay mình gặp hên “mở mắt” thằng học trò này nha, nghỉ vậy nhưng nó làm bộ hỏi:
- Đi đâu ?
- Đi … đi …
- Một “dù” hay đi suốt đêm vậy ?
- Về nhà em chơi suốt đêm nha, ba má em không có ở nhà.
- Mấy người ?
- Có một mình em ở nhà thôi.
Vậy giỏi lắm là hai “dù”, đêm nay được ngủ ngon rồi.
- 00 cho cả đêm, có đủ tiền hông ?
Thằng nhỏ móc túi đếm tiền, con Vân thấy nó nhá nhá mấy tờ 0 là mừng húm, nói thách gấp bốn lần hỏng biết nó trả bao nhiêu đây.
- Em còn 00, chị lấy rẻ dùm 00 thôi nha.
- Hổng được, bớt 0 thôi, hỏng chịu thì tìm con khác đi.
- Dạ chịu, em thấy chị hiền em mới dám lại, chứ mấy chị kia dữ thấy bà, em đâu dám hỏi.
Dọc đường này, tao dữ có tiếng mà mày nói tao hiền, con Vân cười thầm trong bụng.
- Đưa tiền đây.
- Chút về nhà em đã, ở đây em sợ bị chị gạt lắm.
Nghe thằng nhỏ nói có lý, lại nhìn cái mặt lo lắng ngơ ngơ ngáo ngáo của nó, Vân yên tâm không sợ bị gạt, nó gật đầu, thót ngồi lên yên sau xe....