Đọc Truyện Sex - Cô bé tóc dài
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 11470
Chia sẻ:
- Sao mẹ không mặc áo dàl mà lại mặc áo bà ba? Áo mẹ nhàu hết kìa...
- Ừm, thì... à... lại nhà thứn cũng đâu có xa... Con ăn gì mẹ lấy cho? Bánh bèo tôm chấy nhen? Hay chè đậu đen?
Thấy mẹ lúng túng tội nghiệp quá, em không nỡ hỏi mẹ nữa. Có khi nào mẹ săn đón lo cho em như thế! Mẹ đóng kịch y hệt như em đã từng đóng mỗi lần đụ với Lam quên giờ về nhà. Mẹ đưa em gói băng vệ sinh và dặn:
- Chắc con cũng sắp có kinh. Chừng nào có bình tĩnh cho mẹ hay. Mẹ dạy cho cách nịt vào. Đừng có hoảng hốt, lúng túng...
Em vờ hỏi mẹ một cách ngây thơ:
- Có kinh là cái gì? Con đâu có biết.
- Là máu dơ trong người thoát ra ở cửa mình. Lúc có kinh rồi, con gái phải cẩn thận đừng giao du thân mật với đàn ông.
- Sao vậy mẹ? Tại sao không được giao du với đàn ông? .
- Vì vì dễ bị chữa hoang. Con gái không chồng mà có chửa, xấu lắm.
- Ví dụ như giao du với ai hả mẹ?
- Như bạn bè của con. Như ông họa sĩ tên gì, kế nhà mình đó.
- Ông Lam.
- Ừ ông Lam. Con hay qua chơi bên đó thì biết tên ổng. Mẹ đâu có giao du với ổng làm chi... Nghe nói ổng có vợ con rồi thì phải.
- Ổng có vợ thì đàn bà làm sao đến chơi với ổng được.
- Bởi thế mẹ mới dặn con. Đến là vợ ổng ghen mệt lắm.
- Vậy mà có người vẫn cứ đến ăn nằm với ổng đó mẹ...
- A, bữa nay đi học có gì vui trong lớp không con gái?
Một lần nữa em thấy mẹ tội nghiệp quá. Vì thèm đụ mà mẹ đã nói dối và đóng kịch với em. Cũng như em, vì thèm đụ Lam mà phải đóng kịch và nói dối đủ thứ Vì thương mẹ, thông cảm mẹ, tự nhiên em chạy nhanh tới, ôm chầm lấy bà mà hôn tha thiết. Cử chỉ ngây thơ của em làm mẹ nổi ốc, sợ rợn ngươi.
Vì chưa bao giờ em ân cần hôn mẹ như thế. Là người lớn, mẹ nhận biết có điều gì khác thường trong lần em ôm hôn mẹ hôm nay. Hai tay mẹ gỡ từ từ vai em
ra, rồi mẹ nhìn mặt em một lúc thật lâu như dò xét. Rồi mẹ cất giọng hỏi rất nhỏ và chậm:
- Sao tụ nhiên bữa nay Thủy Tiên yêu mẹ dữ vậy?
- Tại... mẹ đáng yêu. Mẹ cho con ăn bánh bèo đi.
Chính em bây giờ muốn đánh trống lãng vì không can đảm nhìn mẹ lúng túng như kẻ trộm bị bắt quả tang. .
- Hay mẹ cho con ăn chè đậu đen cũng được nhen!
Nói xong em định gỡ tay mẹ chạy ra bếp, thì mẹ níu em lại:
- Hồi nãy con nói, có người vẫn đến ăn nằm với họa sĩ Lam hả?
- Dạ..thì.... con nói bâng quơ cho vui, chứ con đâu có thấy ai.
Mẹ im lặng nhìn xuống đất. Người mẹ xẹp xuống như quả bóng xì hơi, mặt đầy lo âu sợ sệt. Em quỳ xuống ôm chân mẹ:
- Con có nói điều gì lỡ lời làm mẹ buồn không?
Nếu có mẹ cho con xin lỗi nhen.
Mẹ lại ôm chầm lấy hai vai em và nhìn em bằng cặp mắt van lơn. Thú thật em không can đảm nhìn sự bối rối của mẹ thêm một phút nào nữa. Mẹ lại hỏi em với giọng thật trầm:
- Con có chắc là con chẳng bao giờ thấy ai đến ăn nằm với họa sĩ Lam không?
- Vâng thưa mẹ chắc. Cho con ăn chè đi!
Em trả lời. Mà mẹ như không nghe thấy gì cả. Đầu óc mẹ đang bối rối vì mặc cảm tội lỗi, vì đã nhiều lần mẹ lén qua đụ với Lam. Mẹ đứng dậy, nhìn qua hàng rào đối diện với vách nhà Lam. Nhìn qua bên đó một lúc lâu, bỗng mẹ quay lại hỏi em một cách bất ngờ:
- Mẹ đâu có qua bên đó, phải không Thủy Tiên?
- Dạ thưa không. Sao mẹ lại hỏi con lạ kỳ như vậy Con đâu có nói...
- Mẹ đâu có ăn nằm với ổng, phải không Thủy Tiên?
Thương mẹ quá. Mẹ hỏi em mà gần như muốn khóc. Em lại ôm mẹ. Cử chỉ của em càng ngây thơ, mẹ càng rúm người sợ muốn điên lên. Cuối cùng em nghe mẹ nấc lên một tiếng khóc. Đôi vai mẹ rung lên thảm thiết. Mẹ tội tình. Em chẳng làm gì hết. Em cố gắng làm cho mẹ đừng nhớ đến những câu mà em đã lỡ lời làm cho mẹ thêm mặc cảm tội lỗi. Mà mẹ thì thấy em đang lấy giây rượt trói mẹ,
đem về cho ba. Mẹ tự thấy là thủ phạm đang bị bao vây Nước mắt mẹ nhỏ lên bàn tay em nóng nóng. Em đâu còn cách gì lôi mẹ ra khỏi vùng mặc cảm tội lỗi nên chỉ còn biết đưa tay quẹt nước mắt lau cho mẹ. Mẹ từ từ đứng dậy:
- Để mẹ đi lấy bánh bèo và chè cho con ăn...
Mẹ nói với cứ chỉ của một phạm nhân đang muốn dâng của hối lộ cho quan tòa. Em níu mẹ lại ân cần hỏi:
- Sao mẹ khóc vậy? Mẹ không nói, con không ở nhà này nữa đâu.
- Vì vì mẹ có linh cảm như con đã thấy mẹ ăn nằm với họa sĩ Lam, người thanh niên đẹp trai kế nhà mình.
- Nhưng mẹ yêu. Con biết và tin mẹ chắng bao giờ làm điều đó.
Nước mắt mẹ lại chan hòa. Khuôn mặt mẹ méo xệch bi đát như chiếc lá héo. Nó bèo nhèo, thê thảm. Mẹ không nhìn em và nói:
- Đôi khi những điều con biết và tin, không đúng sự thật đâu con ạ. Nhưng trước hết Thủy Tiên phải cho mẹ biết sao hôm nay con về sớmhơn mọi ngày?
- Sao mẹ biết con về sớm?
- Vì con mặc áo ngủ. Hình như con đã nằm ở giường một lúc lâu. Mà không ngủ được vì trằn trọc suy nghĩ...
Bây giờ đến phiên em run vì mẹ nói đúng phóc.
- Sao mẹ biết con không ngủ được và trằn trọc?
- Vì tóc con rối một cách bất thường. Mặt con lại xanh và có vẻ mệt mỏi. Hình như con vào giường vội vàng làm một điều gì đó phải không?
- Mẹ làm con sợ quá hà. Sao mẹ biết hết tất cả mọi chuyện vậy mẹ?
- Vì con không mặc đồ lót. Còn nịt vú của con đâu? Và xì líp của con đâu? Như vậy là con không phải mới về. Mà con đã về sớm ít nhất là một tiếng đồng hồ. Thường khi ăn qua loa một chút quà là con chạy qua xem họa sĩ Lam vẽ tranh. Bữa nay có thế không?
Giọng mẹ thật tù tốn thân thương mà em nghe lanh lảnh như lời điều tra viên trong phòng thẩm vấn Lúc nãy, vì mặc cảm tội lỗi mà mẹ sợ trước em. Bây giờ em đang chịu cảnh đó với mẹ. Biết nói có là mẹ kẹt. Nên em chối phăng:
- Không. Thưa mẹ bữa nay con không qua bên nhà ông Lam, vì bữa nay ổng đâu có vẽ tranh. Em bụm miệng tức khắc vì vừa nói hố một câu.
- Hả? Không vẽ tranh... Vậy ổng làm gì?
Mẹ giật vội bàn tay ra khỏi miệng em, hỏi gấp và muốn em trả lời ngay. Em im lặng, đôi mắt sợ seat liếc nhìn về hướng mẹ.
- Nói đi con. Mẹ nghi đúng lắm mà. Con có qua bên đó phải không?
Đến phiên em sợ quá mà chảy nước mắt. Bỡi vì em chỉ cần nói một chữ "có " thôi, là không biết việc gì và bi kịch nào sẽ xảy ra. Em thì tha thứ cho mẹ
rất dễ. Nhưng còn ba? Giọng mẹ thảng thốt, khẩn thiết đầy nước mắt:
- Lúc nãy, có phải con đã qua bên đó không?
Em chỉ yên lặng gật đầu thật nhẹ, xong ôm mẹ thật chặt, ngước nhìn mẹ bằng đôi mắt khoan dung độ lượng, và nói:
- Nhưng mẹ tin là con thương mẹ, hiểu mẹ. Con hiểu vì sao mẹ phải làm vậy. Chỉ có mẹ với con biết thôi. Con biết mẹ cần vấn đề đó lắm mà phải ngoại tình. Con thông cảm, vì khi thèm quá người đàn bà bất chấp. Họ phải tim mọi cách để thỏa mãn.
Lại một lần nữa em nói hố, bàn tay lại vội che miệng. Giá em đừng tự ti mặc cảm mà che miệng, mẹ đã không để ý. Đằng này... Từ phút đó mẹ nhìn em với con mắt khác. Giọng mẹ bỗng nhỏ hơn:
- Lần đầu tiên mẹ nghe Thủy Tiên nói một câu của người lớn. Làm sao mà con biết khi thèm quá người đàn bà bất chấp, và họ phải tìm mọi cách để thỏa mãn. Có khi nào con cũng thèm vấn đề đó không?
Em lại thơ ngây, im lặng gật đầu. Cặp mắt mẹ tròn xoe, mồm há hốc. Hai tay mẹ bóp mạnh vai em, và mẹ bỗng nghĩ đến những lần em qua chơi bên nhà họa sĩ - Lam, ở lại bên đó thật lâu có khi cả vài ba tiếng đồng hồ.
- Thế con thèm vấn đề đó. Rồi khi qua chơi với Lam, Lam có...
Cái gật đầu lần này của em là liều mạng. Em biết mẹ sẽ giận lắm. Giận đến có thể giếtem. Nhưng chị Mai ơi. Mọi việc không xảy ra như em tưởng. Sau khi em gật đầu thú tội, mẹ ôm chặt em vào lòng như những ngày em còn bé tí teo hôn tới tấp. Mẹ không hỏi thêm chi tiết nào mra. Nhìn sự nẩy nở quá vội trên thân người em, mẹ đã hiểu hết mọi việc. Mẹ hiểu rằng hai mẹ con đã ngủ cùng với một người tình....