Đọc Truyện Sex - Cô bé chịu chơi
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 26984
Chia sẻ:
- Như thếthì tôi có thể giúp được gì cho ông hiệu trưởng?
- Có chứ! Cô biết là Triệp đã chết. Bây giờ không . Còn ai đến đón Diễm Phương đưa đến đoạn đường vắng. Cô Mai có thể nào giúp tôi việc nhỏ mọn đó không? Nói thật với cô, tôi đã yêu Diễm Phương hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Yêu như cô Mai đã yêu các cậu Khôi Toàn, Hạnh, Cơ, Khoát v.v... Tôi giật ưùnh thật sự. Vì làm sao ông hiệu trưởng có thể biết tên tất cả các bồ nhí của tôi. Ông thấy tôi
đổi sắc mặt, nên vội dịu lời phân trần để làm tôi an tâm:
- Cô Mai yên chí! Tôi còn biết nhiều điều ghê gớm hơn vậy nữa. Như chính nơi đây thây Triệp đã dẫn đến không biết bao nhiêu học trò tuổi vị thànhniên tuổi từ 13 đến 17 để làm tình. Chính nơi đây cô cũng đã phá trinh rất nhiều cậu bé. Và cũng chính nơi đây Đoan Hạnh, hoa khôi trường mình đã làm cho thầy Triệp ghen điên lên mà tự sát.
Hai tay tôi run lẩy bẩy như lên cơn sất. Tôi nghĩ chỉ có một mình tôi biết được bí ẩn về cái chết của thầy Triệp. Không ngờ...
- Xin cô Mai bình tĩnh. Tôi không đến đây với tư cách là hiệu trưởng, mà là một đồng điệu, một đồng chí của Mai. Lẽ ra trường mình có đến bốn người. Nhưng Triệp đã chết, Thu đã ẩn danh. Còn lại chỉ có hai chúng ta. Tôi đã tự ý xếp bỏ hết những lá đơn tố cáo Mai, vì biết sẽ có một ngày tôi sẽ nhờ Mai giúp đỡ... Đó là nhờ cô hãy chịu khó đón Diễm Phương đến đây giùm tôi và tôi tình nguyện trả tiền mướn phòng cho cô Mai hằng tháng.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm. Thếlà tất cả hồ sơ tội lỗi của tôi đã được ông phi tang. Tôi nhận lời đi đón Diễm Phương, đưa đến đây cho ông mua vui. Trưa hôm đó, giữa lúc ông với bé Diễm Phương đang đụ lừng trời trong phòng, thì Toàn đến, trên tay xách một valise nhỏ. Giọng Toàn có vẻ hối hả đầy vẻ lo âu sợ sệt:
- Dì Marie. Dì hãy thu xếp đồ đạt thật nhanh lên, và Dì mau ra khỏi nhà này với em ngay. Nếu không Dì sẽ bị vạ lây. .
Tôi hỏi Toàn:
- Có gì mà ghê gđm vậy Toàn? Em có thể nói rõ hơn không?
- Dì có biết ai giết thầy Triệp không?
- Không
- Ông hiệu trưởng.
Tại sao? .
- Vì ông muốngiếtluôn ngườigiữsáu cuốn video quay cảnh ông đụ cô giáo Thu.
- Ai nói cho em biết?
Người tài xế xe hàng, thủ phạm vụ án mạng giết thầy Triệp đã khai như thế tại cảnh sát cuộc. Mà ba em là cảnh sát trưởng ở nơi đó.
- Vậy thì ăn thua gì đến Dì mà Toàn lo?
- Có! Vì Đoan Hạnh, Thủy Tiên, Khôi và em đã được thẩm vấn. Họ sắp đến bất cả dì nữa...
Tôi vội chạy vào trơng choàng chiếc áo dài, xếp vội vàng một vài thứ cần thiết vào chiếc valise nhỏ và theo Toàn rời khỏi căn phòng trọ chỉ trong vòng có 10 phút.
Chúng tôi về Vĩnh Long, quê ngoại của tôi. Hai tháng sau, đọc báo tôi thấy có đăng tin ông hiệu trưởng và người tài xế xe hàng mỗi người bị bản án khổ sai chung thân.
Bản án chung thân nặng nề đó đã làm tôi mở mắt, không còn dám phiêu lưu với trò chơi ái tình xác thịt nguy hiểm nữa. Tuy nhiên, bên tôi vẫn còn có Toàn, một kép nhí 17 tuổi. Toàn sống tại ngoại thành Vĩnh Long, nơi chỉ có đồng lúa, ruộng vườn, hương đồng cỏ nội. Tôi vẫn là giáo sư, nhưng tuyệt nhiên chỉ còn biết chăn gối mặn nồng với Toàn, mà bên ngoài trước mặt mọi người chúng tôi vẫn gọi nhau là dì cháu.
HếtPhong vừa cầm ly nước ngọt vừa đi vòng vòng từ phòng này sang phòng nọ của căn nhà biệt thự rộng rãi. Lớp thảm trắng xoá dầy cộm trên sàn nhà, cái sàn gỗ bóng loáng màu nâu nhạt ở ngoài hành lang và trong nhà bếp – tất cả vẫn còn thơm cái mùi mới toanh của căn nhà vừa được xây cất xong. Buổi tiệc tân gia của người bạn cũ mới bắt đầu chiều hôm đó. Các bạn bè, quan khách đông đảo đứng hoặc ngồi quây quần quanh các bộ ghế sa lông, các bàn ăn, cái quầy ở trong nhà bếp. Trong phòng family room, hai giọng nói quen thuộc của cặp MC đang phát ra từ cuốn video Paris By Night trên màn ảnh rộng của cái TV. Phong vừa chào hỏi xã giao với bạn bè, vừa lắng nghe những lời bàn tán qua lại của mấy nhóm người tụm năm, tụm bảy trong nhà. Một người phụ nữ trẻ trung ăn mặc bộ đồ áo suit quần tây mầu kem nhạt đang tía lia nói với các bà, các cô trong góc nhà bếp: - Trời ơi, hôm nay shopping “sale” đại hạ giá mà chị hổng chịu đi. Em mua mấy bộ áo đầm luôn, rẻ lắm ……. Ở ngoài cái sàn gỗ “phơi nắng” sau vườn, một đám đàn ông vừa uống beer Heineken, vừa hút thuốc lá, vừa bàn chuyện ồn ào. Một anh chàng thân mình to con, trên người mặc cái áo pull tay ngắn thể thao hiệu Polo đang tuyên bố: - Mẹ kiếp, thằng VN nào cũng nắm lấy cổ phần “CISCO” không chịu buông ra. Chết thảm hết cả đám, chỉ có mình tao bán kịp lúc ….. - Hello, Phong. Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc phát ra đằng sau lưng Phong. Chàng quay mặt lại, nhìn bóng dáng người con gái từ quá khứ. - Hello Liên. Phong nhếch mép mỉm một nụ cười hiền từ, trả lời bằng cái giọng ấm át của chàng. Liên nhìn Phong một cách khôi hài … hừm … anh chàng này vẫn còn giữ cái nụ cười thư sinh … hì hì … chắc cái tính tình “sợ gái” vẫn chưa thay đổi chi mấy. - Lâu ngày không gặp. Nàng toét miệng cười đáp lễ. Liên thở nhẹ, cặp vú nhỏ nhắn của nàng phập phồng sau lớp vải lót bằng satin của cái áo suit jacket. Đôi nhũ hoa tự nhiên se cứng lên làm nàng tự động vòng hai cánh tay đằng trước ngực. - Sáu năm rồi, Liên. Phong vừa trả lời vừa thấy môi mình khô khan. Lâu ngày không gặp người con gái mình đã từng yêu thầm. Bây giờ nàng đang đứng trước mặt, nhan sắc xinh tươi ngày nào của cô gái học trò đã được kinh nghiệm của thời gian làm lộng lẫy, quyến rũ hơn. - Thiệt hả? Trời, lẹ quá há? Bộ Phong đi tới đây “solo” à? Liên nhìn ngón tay trần bên cánh tay trái của Phong, tò mò hỏi cái câu hỏi đầy ý nghĩa đấy. Phong cúi mặt nhìn xuống sàn nhà thật lẹ, trong lòng thấy hơi ngượng ngùng. Chàng từ từ ngẩng mặt lên, nhìn đôi chân thon thẻo trong bộ suit mầu kem, cái áo ôm bó sát thân eo đều đặn làm nổi bật cái tướng nữ phái của nàng. Đôi môi nàng ướt át, sóng mũi của nàng thẳng thắn, cặp mắt thật là đa tình. Nàng nhìn rất là đẹp! - Yes, mình vẫn còn …. “single”. Còn … ông xã của Liên ra sao rồi? Vẫn bình thường chứ? Liên không trả lời, nàng quay mặt ra ngoài vườn, nhìn bóng dáng người đàn ông quen thuộc của nàng, chiếc áo Polo trên người chàng. Nàng đưa tay ra sau cổ, vuốt ve mái tóc mượt mà. Nàng quay cái gót của đôi giày đế nhọn qua lại trên sàn nhà, tự mỉm một nụ cười đầy mạo hiểm trong lòng ….. * * * Phố phường vẫn còn vắng. Liên ngồi ở cái bàn ăn phủ khăn trắng ở ngoài vỉa hè. Chỉ còn 30 phút nữa là cái tiệm ăn này sẽ chứa đầy những người làm việc ở các công sở chung quanh ùa ra ăn trưa. Ánh nắng mặt trời mùa xuân chiếu sáng trên mặt nàng. Liên mở cái túi xách tay hiệu Prada ra, lấy cặp kiếng mát Ray-Ban đeo lên mắt. Nàng mở hộp phấn ra, vẽ lại đường son nhạt trên môi. Đúng, hơn sáu năm trời đã trôi qua từ lúc nàng và Phong tốt nghiệp đại học. Liên nhớ lại cái thời mới ra khỏi trung học khi nàng và Phong bắt đầu quen nhau. Cái tình bạn của nàng và chàng vào thời “mực tím” ấy rất ngây thơ. Cái tướng thông minh kiểu “ông cụ non” của Phong đã làm Liên rất khâm phục. Đã bao nhiêu lần Phong đã cứu vớt nàng trong chuyện học hành bài vở. Trong cái tâm hồn đầy mơ ước của người con gái đang lớn, nàng thấy rất là mê cái tính trầm ngâm, im lặng của Phong. Nhưng nàng không bao giờ dám lộ tình cảm của mình ra cho Phong biết. Cho dù thế, nàng vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó Phong sẽ tỏ tình với nàng. Nhưng không hiểu tại sao cả hai người vẫn im lơ. Cũng có thể vì Phong bằng tuổi nàng cho nên chàng coi nàng như là một đứa bạn thân khác phái chứ không phải là người yêu. Như phần đông các cô gái sinh viên khác cùng lứa tuổi với nàng, khi nàng học đến năm thứ ba, nàng bắt đầu nghĩ đến tương lai đi lấy ...