Truyện Sex Hiếp Dâm - Ngắn ...
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15399
Chia sẻ:
Chỉ một thoáng thôi, lão đã thống khoái, rên lên hư hử, toàn thân co giựt như đang lên cơn kinh phong. Tôi cảm giác toàn bộ cái nhơ nhuốc, hôi tanh từ người gã phóng vào người tôi, tràn ra cửa âm đạo, và trôi xuống tới bẹn.
Khiếp quá ! Tôi lịm xuống khi lão thu cái đùm nhăn nhúm về, và nhìn lão vội vàng quấn lại miếng giẻ rách ngang hông.
Đang lả người, chưa kịp nghỉ ngơi, tội lại thấy cửa mình nong chặt. Tên hiếp dâm đang bồi thêm từ phía sau. Rồi sau đó như không còn cảm giác nữa, chỉ nhớ rằng mình nằm đó như khúc cây, một giống thực vật nào, còn hắn là một động vật đang thời kỳ động cỡn. Rồi tôi cũng không còn nhớ hắn có phóng tinh thêm vào người tôi, hay chỉ chơi thêm cho “đỡ phí”, chỉ khi tỉnh tỉnh lại, thấy hắn đang mặc lại áo quần. Lão già đã biến mất từ lúc nào.
“Nếu nói cho ai biết, coi chừng đó…”, hắn nhìn tôi đe dọa. “Mày sống ở đâu, tao biết”. Hắn lôi và kéo tôi vào thân cây gần đó, trói tôi trần truồng vào gốc. Sau đó, hắn dùng dao mang theo, khắc trên thân cây, phía đầu tôi chữ “Hạ tiện”, rồi chập choạng bước khỏi nơi đó, khi sương mù bắt đầu phủ xuống.
Nhìn tướng đi của hắn, tôi bỗng giựt thót cả mình. Cho dù hắn có cố tình sửa lại cách đi đứng, nhưng không dấu được cái bờ vai nghiêng nghiêng. Tôi nhớ lại, hình như giọng nói của hắn cũng có phần quen thuộc, hắn chỉ cố đổi nó cho khác nhưng không dấu được tiếng ho khàn khàn mỗi khi có giờ Sinh vật. Trời ơi, không lẽ là ổng. Thôi chết, chính hắn rồi, đôi mắt của ổng rõ ràng đã tố giác ổng, vì tôi không bao giờ quên được cặp mắt ấy cứ lom lom nhìn tôi sau giờ tan lớp. Thầy Xuân ! Trời ơi, thôi đúng rồi ! Ổng là thầy Xuân. Còn lão già kia trông cũng quen quen, in là bác dọn dẹp phòng lớp. Hèn gì, lão đã nhận ra thầy từ sớm. Thầy cũng nhận ra lão nên mới điều đình với lão chia phần hãm hiếp mình. Thật là khốn kiếp. Thật đau lòng quá! Thầy làm thần tượng em sụp đổ rồi, thầy !
Rồi tôi không còn nhớ gì nữa, cho đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong nhà thương. Mọi người quen đã có mặt, trong đó có Khang, Thắng, và Mục. Có cả tổ trọng án, họ đến thẩm vấn tôi, nhưng không hiểu sao, tôi đã không khai ra thầy Xuân, cũng như lão dọn dẹp phòng lớp. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không khai thầy ra, nhưng mãi vẫn một điều: Tại sao thầy là một người thầy kính yêu lại có thể làm ra chuyện như vậy. Có đôi lần tôi muốn gặp riêng thầy để hỏi lý lẽ, nhưng khi bắt gặp thầy ở hành lang. Thầy cúi gầm mặt khi thấy tôi đến từ xa. Tôi run quá cũng quên hết phải nói gì với thầy, nên lẳng lặng lướt qua.
Cuối năm đó, tôi tốt nghiệp Đại học. Chỉ một lần cố tình bắt tay với thầy trong lúc phát Bằng, để nghiệm chứng vết thẹo cắn ở hai ngón tay, tôi xác nhận thầy là hung thủ của đêm khủng khiếp đó. Rồi từ đó, tôi không bao giờ còn gặp mặt thầy nữa.
Hết.Hai vợ chồng Liên có được 4 ngày nghĩ mát thật là tuyệt vời ở Phú Quốc. Tất cả đều suôn sẻ, hoàn hảo, từ khách sạn resort, đến các bửa ăn, các dịch vụ giải trí … Nói là vậy chứ thật ra hai vợ chồng cốt ý đi ra đảo là để tịnh dưỡng chứ đâu phải để ăn uống hay để tập thể thao ?
Họ dậy thật trể, nằm ráng thêm một chút trong giường để hưỡng thú vui lấy hai thân thể trần truồng cọ xát vào nhau. Liên thích nắm con cặc căn cứng của chồng mà nâng niu trong tay. Còn Tuấn thì thích xoa bóp mu lồn nhẳn thín của vợ. Liên biết ý chồng nên không ngần ngại cạo hết lông lồn của mình để cho chồng được vừa ý.
Họ là một cặp vợ chồng rất tân tiến, nên không câu nệ chuyện gì. Liên đả ba mươi mấy tuổi nhưng vẩn chưa chịu có con. Nàng thường tự nhũ : « gấp gáp gì, đến 40 có con cũng chưa muộn. Hãy hưởng thụ hiện tại cái đả ! Đâu biết ngày mai có gì đang chờ mình ! ». Vì vậy nàng chỉ làm những gì mính thích mà không quan tâm cho lắm đến người khác.
Buổi chiều hôm đó, hai vợ chồng nằm bên hồ tắm. Tuấn chăm chú đọc quyển sách vừa mới mua, trong khi Liên lơ đãng ngắm nhìn mấy lùm cây xào xạt dưới ngọn gió mát.
Một con bé phục vụ bưng khây nước giải khát đến cho mấy người khách bên kia hồ bơi. Liên nhìn con bé mà phải khen thầm : con nhỏ thật dể thương với mái tóc cắt ngắn và gương mặt ngây thơ. Bộ đồng phục màu xám làm nổi bật lên làn da trắng ngần của cặp đùi thon thon. Liên quan sát con bé từ tốn phục vụ cho khách mà mỉm cười … Chờ nó phục vụ xong, quây lưng định trở về bar, Liên đưa tay vẩy nó :
- Bé gái ơi, sang đây …
Đứa con gái đon đả bước đến bên Liên cúi đầu chào lễ phép :
- Dạ, thưa cô, cô cần gì ạ ?
Liên nheo mắt ngắm nó : « thật vậy, nhìn gần càng thấy con bé dể thương thật, mình thấy có thiện cãm với nó lắm ». Liên ôn tồn hỏi :
- Em tên gì ? nói cho cô biết được không ?
- Dạ, thưa cô em là Thu.
- Em mấy tuổi ?
- Dạ thưa cô em 15 tuổi.
Liên ngạc nhiên :
- Em còn trẻ vậy sao ? sao lại phải đi làm ?
Con Thu cười :
- Dạ, không, em vẩn đi học nhưng thứ 7, chúa nhật thì đi làm thêm ở resort này để có thêm thu nhập giúp gia đình. Em có người quen làm việc ở đây nên mới giới thiệu em vào làm …
Nụ cười con bé thật tự nhiên, trong trắng. Liên gật đầu :
- À, thì ra là vậy !
Con Thu hơi ngượng ngùng khi thấy người phụ nử chăm chú nhìn mình. Nhưng nó cảm thấy cái nhìn rất thân thiện nên nó cũng không thấy ngại, nó cúi đầu mỉm cười :
- Dạ … thưa cô, cô có kêu gì không, em sẽ phục vụ cho cô và chú.
- Ừ, đem cho cô một ly cam vắc. Còn chú thì chắc không cần gì đâu.
Con Thu nhanh nhẹn định quay đi nhưng Liên kêu nó :
- Nè, cô bé …
Con Thu lể phép quây lại :
- Dạ , thưa cô ?
- Em dễ thương lắm, cô thích em lắm.
Con Thu đi nhanh về quầy mà thấy lòng vui vui vì mới được khách hàng khen. Nó tự nhiên thấy cô khách này rất đáng mến.
Chính Liên cũng không hiểu tại sao mình thấy thích đứa con gái này … có lẻ nó hao hao giống mình khi mình cùng tuổi ? hay vì cung cách của nó ?
Liên đứng dậy rảo bước đi quanh hồ bơi để vận động các cơ thịt của đôi chân. Nàng kiếm một cái băng ghế dưới tàng cây mát, vừa ngồi xuống thì con Thu đả bưng khây nước giãi khát bước đến, mỉm cười :
- Ồ em kiếm được cô rồi. Xin mời cô.
Liên đưa tay nắm lấy tay nó :
- Nè, ngồi xuống một chút với chị.
- Dạ em không dám … tụi em không được phép ngồi với khách.
Liên chặc lưỡi :
- Không sao đâu, chổ này khuất mà. Ngồi với chị, chị muốn hỏi em vài chuyện. Mà nè, đừng gọi chị là cô nửa nhe, nghe thấy như bà già vậy.
Con Thu cười khúc khích :
- Chị đâu có già, chị đẹp và trẻ như người mẩu trên tivi chứ !
- Thôi cô bé, đừng nịnh chị đó nhe, chị không tin đâu !
Cả hai cười thoãi mái, như đả thân nhau từ lâu. Liên ân cần hỏi han con Thu về cuộc sống của nó. Con Thu khoái chí lắm vì chưa bao giờ có ai quan tâm đến nó như vậy. Sanh ra trong một gia đình nghèo, Ba Mẹ cứ phải lo tảo tần suốt ngày, ít khi để ý đến nó và đứa em trai của nó. Mang vai chị nên tối về là nó lại phải chú tâm đến bài vở của thằng em. Cũng may là con Thu được giáo dục tốt nên nó ráng làm tốt những gì phải làm, cho nên Ba Mẹ nó cũng an tâm. Chỉ có điều là đôi lúc nó chạnh lòng vì cảm thấy bị thiếu tình thương, Ba nó thì không nói gì vì ông là dạng đàn ông ít nói, còn Mẹ nó thì lại không quen bày tỏ tình cảm ra ngoài nên có lúc nó thấy Mẹ nó có phần lạnh nhạt. Ngoài Ba Mẹ ra thì nó chỉ còn Ông Nội, mà có lẽ Ông là người nó thấy gần gũi nhất.
Từ đầu năm học này thì có thằng Hiếu đi vào cuộc sống của nó. Hiếu lớn hơn nó 2 tuổi, học cùng trường. Hiếu bắt đầu đưa đón nó bằng xe đạp đi học làm bọn bạn nó bắt đầu trêu ghẹo nó, nhưng con Thu vẩn còn lờ mờ trong chuyện tình cảm nên nó chỉ biết là nó thấy thích khi được thằng Hiếu đưa đón nó nhưng dù sao chúng nó vẫn còn con nít nên tình bạn vẫn ở mức giới hạn. Một đôi lần khi đi dạo trên bãi biển, thằng Hiếu có rụt rè nắm tay nó nhưng nó coi đó là chuyện thường tình giửa bạn bè, không có gì phải bận tâm....